Hệ liệt Thủ Tuế
Phan_10
“Cố chịu chút nữa, xong ngay đây, nhanh lắm.” cô vội động viên, nhẹ tay hơn, nhưng động tác lại nhanh hơn.
Dịch Hành Vân trợn mắt nhìn cô bé, cảm thấy tình hình này hình như bị đảo ngược rồi. Anh như biến thành trẻ con, cô mới là người lớn.
Bôi thuốc thật nhanh, băng lại miệng vết thương, tiếp đó cô ngẩng đầu nhìn khóe miệng của anh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
“Khóe miệng chú rách rồi...... Rất đau phải không? thật sự xin lỗi, đều là tại tôi làm liên lụy đến chú......”
cô đau lòng đưa tay xoa nhẹ lên khóe miệng bầm tím rỉ máu của anh.
Anh ngẩn ra, chẳng hiểu sao trái tim lại đập thình thịch.
Vừa rồi anh còn buồn bực vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy, nhưng giờ phút này anh mới phát hiện đôi tay đang nhẹ nhàng chạm vào anh, còn cả đôi môi của cô, đều đang run nhè nhẹ.
Giờ khắc này anh mới hiểu ra, cô thật sự sợ hãi, chẳng qua cô vẫn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và sự kinh hoàng đấy, cố gắng chống đỡ đến bây giờ.
Tim đập thình thịch đột nhiên biến thành một nỗi đau rối rắm, anh phản xạ muốn ôm cô vào lòng, thấp giọng trách mắng:“Cái đồ ngốc nhỏ này, đừng có cố ý giả vờ thành người lớn, sợ thì nói ra, đau thì khóc, trẻ con có quyền khóc lớn hét to, chứ không nên lo lắng cái gì mà liên lụyhay không liên lụy.”
cô dựa vào trong ngực anh, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, nước mắt trào ra như vỡ đê.
“Tôi...... Tôi thật sự rất sợ...... Rất sợ chú bị bọn họ giết chết......” cô khóc nói.
Phát súng kia, thật sự dọa chết cô. Nhìn anh bị thương, cô mới phát hiện tầm quan trọng của anh trong lòng cô, mới phát hiện, cô yêu anh, đã sâu đậm đến thế.
“Đừng sợ, không phải chú vẫn ổn sao?” Anh vuốt ve sợi tóc của cô, dịu dàng nói.
Ôm cô như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy rất thật, rất thỏa mãn, nhưng anh lại không thể giải thích được cảm giác kỳ diệu này là gì.
Thậm chí, càng ôm thân hình mềm mại này, lại càng không muốn buông ra, càng muốn ôm cả người cô vào lòng anh, hóa thành một phần trong anh.
“Chú đâu có ổn? Người kia...... đánh chú rất mạnh...... Quả thực đã muốn giết chú......” cô vẫn khóc nức nở.
“Thằng khốn kia thực sự xuống tay rất ngoan độc...... Ưm!” Anh nói xong quai hàm hơi động, lại đau một trận.
cô lập tức ngẩng đầu, vội hét lên:“A! Chú đừng động đậy, tôi còn phải giúp chú bôi thuốc.”
Cầm lấy thuốc bôi vết thương ngoài da, cô cẩn thận dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên khóe miệng anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tập trung gần ngay trước mắt, trên đôi má bánh mì vẫn còn vết bị đánh, hai dòng nước mắt vẫn ở đó, dáng vẻ kia khiến người ta thương xót lại không muốn buông ra.
Anh vươn tay trái nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, hỏi: “Mặt còn đau không?”
cô lắc đầu,“không đau nữa.”
“Nhưng còn hơi sưng......”
“Tí nữa chườm đá là ổn, tôi không sao cả?” cô đè hai má, cố nặn ra một nụ cười.
Đáng yêu như thế, ngây thơ như thế, mê người như thế......
một nỗi xúc động kỳ lạ đánh thẳng vào gáy anh, anh như mê mẩn, cúi đầu hôn lên má cô.
cô ngẩn ngơ, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Anh bỗng chốc cũng ngẩn ra, bị hành động này của mình làm cho giật mình, đần ra tại chỗ.
Anh đang làm gì vậy? Rốt cuộc anh đang làm cái chết tiệt gì vậy?
“Dịch Hành Vân, chú...... Chú sao lại...... Hôn tôi......” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, thầm vui mừng.
Đúng, sao anh lại hôn cô bé? không phải anh ghét tiểu quỷ sao? Giờ anh bị thần kinh gì vậy?
“Chú...... Chú chỉ là......” Anh gặp quỷ rồi, không tìm được lý do.
“không phải chú cũng học tôi hôn nhẹ để nói cảm ơn chứ?” cô hơi nhấp môi, cố ý cười nhạo nhìn anh.
một giây này, anh lại bị hai phiến môi nhỏ kia của cô làm tim đập loạn, như bị điện giật vội thu tay lại, quay đầu, khó có thể tin được cúi đầu thở một hơi.
Chết người, anh lại còn muốn hôn lên môi nhỏ của cô?
Anh sao vậy? cô chỉ là một cô bé bảy tuổi thôi! một người đàn ông bình thường sẽ muốn hôn miệng một bé gái sao? sẽ sao?
“Dịch Hành Vân, chú khỏe không?” cô tới gần muốn nhìn anh.
“Chú không tốt, thật không tốt, cháu đừng lại gần đây.” Anh lấy bàn tay đè mặt mình, sắp điên rồi.
“Chú sao vậy?” Anh càng trốn cô càng thấy kỳ lạ.
“Chú...... Cả người đều bẩn chết, thấy hôi rồi.” Anh đứng lên khỏi sofa, chán ghét nhìn vết máu với vết bẩn trên áo lông.
Nhất định là hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm lý trí của anh lộn xộn hết cả lên.
“không được, chú phải nghĩ cách rửa mặt chải đầu, thay quần áo......” Anh nhíu mày nói. Tắm rửa sẽ làm tinh thần mình sảng khoái hơn, sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.
“Chú định về nhà sao?” cô bất an mở to hai mắt.
Anh xoay người nhìn cô, nghiêm mặt nói:“không, nếu về ngộ nhỡ bị để mắt đến thì nguy, chúng ta tạm thời đến ở khách sạn đi!”
“Khách sạn?”
“Đúng, muốn tránh những người đó cũng chỉ còn cách ở lại khách sạn một thời gian.”
Anh lập tức gọi điện thoại cho Lí Minh Tông, trước tiên bảo anh ta đặt một phòng khách sạn, rồi đưa xe tới đón họ đi.
một giờ sau, họ đã ở trong phòng cao cấp của khách sạn lớn.
Lí Minh Tông không rõ tình hình lắm. Nhìn mặt với tay ông chủ bị thương còn bị dọa kêu oa oa, Nhậm Hiểu Niên đành phải giải thích đơn giản toàn bộ sự việc.
“Rốt cuộc là kẻ nào muốn bắt cháu?” Lí Minh Tông kinh hãi.
“Tôi cũng không biết.” cô phiền não cau mày, lòng nặng trĩu.
“Tôi nghĩ kẻ xông vào biệt thự cũng là bọn chúng.” Dịch Hành Vân trầm ngâm nói.
“Thế thì phải báo cảnh sát mau, nào có ai lại hung hãn cầm súng bắn người bị thương như thế?” Lí Minh Tông vội hét lên.
“không, đừng báo cảnh sát, đừng để lớn chuyện.” Nhậm Hiểu Niên lo âu nhăn mặt hét lên.
“Sao lại có thể không báo cảnh sát được? đã uy hiếp đến an toàn của hai người rồi.” Lí Minh Tông trợn mắt.
“không được, báo cảnh sát sẽ làm sự tình càng phức tạp, Dịch Hành Vân, xin chú, đừng báo cảnh sát......” cô kéo tay Dịch Hành Vân năn nỉ.
Dịch Hành Vân ngồi xổm xuống, an ủi cô:“Cháu tỉnh táo lại trước đã, đi tắm đi.”
“Đồng ý với tôi, trước đừng báo cảnh sát, cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ nghĩ cách tra ra lai lịch của bọn họ.” cô kích động nói.
“một tiểu quỷ như cháu tra thế nào......” Lí Minh Tông phì cười.
“Đừng nói tôi là tiểu quỷ nữa! Tôi không phải là tiểu quỷ, tôi không phải --” cô tức giận hét to với anh ta.
cô hét xong, đến cả mình cũng ngây ra, áp lực tích tụ cả một ngày khiến cô không khống chế được.
“Xin lỗi...... Tôi......” cô lập tức xin lỗi, cũng ảo não lấy bàn tay chụp lên trán mình.
Dịch Hành Vân đau lòng cầm tay cô, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy:“Được rồi được rồi, Hiểu Niên, cháu mệt rồi, nghe lời, đi vào tắm trước đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Nhưng mà......”
“Chú sẽ xử lý, tin chú.”
“Vâng.” cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Chú sẽ không báo cảnh sát, cháu yên tâm đi, tắm rửa xong nghỉ ngơi cho khỏe, tạm thời quên chuyện hôm nay đi.” Anh vuốt ve tóc cô lại nói.
“Vâng.” cô đưa tay ôm gáy anh, mặt dựa trên vai anh.
Dịch Hành Vân cảm thấy thân hình nho nhỏ đang run rẩy, cũng không nói thêm gì nữa, ôm cô vào phòng tắm luôn, đặt cô bên bồn tắm lớn, giúp cô xả nước vào bồn, vừa xả nước vừa thử nước ấm.
“Chờ một chút rồi vào tắm, sẽ thoải mái hơn.” Anh dịu dàng nói.
“Vâng.” cô ngẩng đầu lên cười yếu ớt với anh.
Anh đưa tay vén mấy sợi tóc phất phơ của cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cô, trong lòng không hiểu sao lại rung động.
Vẻ mặt cô dịu dàng mà thuần thục, lại khiến anh muốn cô trở thành người lớn, lại khiêu khíchtrái tim anh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, anh sa vào mê hoặc mấy giây......
Lí Minh Tông ngẩn người trừng mắt nhìn bọn họ, mạch máu cũng nghẽn lại.
Đây...... Người đàn ông dịu dàng này là ai vậy? Tuyệt đối không phải là ông chủ thích sạch sẽ ích kỷ lạnh lùng ghét trẻ con của anh, không phải!
Dịch Hành Vân kìm chế rung động trong ngực, hít sâu một hơi, ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:“Minh Tông, anh tìm thám tử tư, kín đáo tìm hiểu tất cả mọi việc......” nói xong, anh quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lý Minh Tông,lông mày anh nhíu lại.“Anh đang nhìn gì đấy?”
“Tổng giám đốc, anh có khỏe không?”
“không khỏe, anh không thấy tôi bị thương sao?” Anh tức giận nói.
“vậy...... Có bị thương đến đầu không?” Lí Minh Tông hỏi lại.
“Cái gì?” Anh lườm anh ta.
“Anh đối xử với Nhậm Hiểu Niên tốt đến mức làm tôi phát run đấy.” Lí Minh Tông làm bộ hơi run lên.
Anh không được tự nhiên khựng lại, hỏi lại:“Có sao?”
“Anh làm tôi mù rồi? Anh thật sự giống như người khác vậy.”
“Hoặc là Nhậm Hiểu Niên khơi dậy tình thương của cha ẩn sâu trong nội tâm tôi!” Anh nhanh chóng giải thích.
“À? Là tình thương của cha sao? Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh đối xử với cô bé không giốngcon gái, mà giống......” Lí Minh Tông vuốt cằm suy tư tìm từ thích hợp.
“Giống cái gì?” Anh cảnh giác hỏi.
“Như là anh với tình nhân nhỏ.”
Cả người anh cứng đờ, bị Lí Minh Tông nói trúng sự hoảng loạn sâu trong lòng.
Giống...... Tình nhân?
“Đừng nói bậy! Rất buồn cười!” Anh xấu hổ giận dữ mắng.
“Đúng vậy, đúng là rất buồn cười, tôi cũng thấy không thể tưởng tượng nổi!” Lí Minh Tông không sợ chết bổ sung thêm một câu, nhưng suýt chút nữa bị ánh mắt lạnh như băng của ông chủ bắn thủng, sợ tới mức vội vàng cứng lại:“À...... Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì, cô bé rất đáng yêu, sẽ làm ít đàn ông muốn chiều một chút, ôm một chút, hôn một chút, rất bình thường. Anh trai tôi thường ôm con gái anh ấy hôn má, chiều con gái vô cùng......”
Ồ, hóa ra muốn chiều một chút, ôm một chút, hôn một chút...... Là bình thường sao?
Dịch Hành Vân hơi yên tâm, may mắn, may mà anh đối xử với Nhậm Hiểu Niên như thế cũng không có gì là không bình thường.
“Chỉ cần không giống biến thái yêu trẻ con muốn làm chuyện kỳ quái với trẻ con, ví dụ như là hôn môi thân mật với mấy động tác ghê tởm như động chạm vào người các cô bé thì sẽ không sao......” Lí Minh Tông lại bổ sung thêm một câu.
Sắc mặt Dịch Hành Vân trong nháy mắt trắng xanh, kinh ngạc đến ngây người.
Hôn môi thân mật với động chạm......
Muốn làm loại chuyện này với cô bé chính là biến thái yêu trẻ con?
không --
Anh không phải biến thái! Anh không muốn là biến thái!
Lí Minh Tông hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt ông chủ đã thay đổi, còn tự cho là mình biết rất nhiều nói tiếp:“Đúng rồi, tôi còn nghe nói đám cuồng trẻ con đó đều có đặc trưng như là đều đã ngoài ba mươi tuổi mới phát bệnh, không có hứng thú với người khác phái trưởng thành hoặc cùng tuổi. Hơn nữa, hơn nửa trong số họ còn độc thân......”
nói đến một nửa, anh cảm thấy bất thường. Sao mấy đặc trưng này lại giống người nào đó?
Kết quả, vừa ngẩng đầu đã thấy “Người nào đó” đang dùng ánh mắt giết người lườm anh.
“Tôi...... Tôi không phải đang nói anh......” Anh ta sợ hãi vội giải thích.
“đi ra ngoài.” Dịch Hành Vân lạnh lùng gầm lên giận dữ.
Lí Minh Tông vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, nhưng lời anh ta nói lại làm Dịch Hành Vân gần như điên lên rồi.
Vong niên - Chương 9
Editor: mèomỡ -
Bởi vì lời nói của Lý Minh Tông, hại Dịch Hành Vân liên tục mất ngủ ba ngày ba đêm.
Anh thực phiền não, chỉ sợ mình thật sự bị bệnh, điên rồi, ba ngày qua luôn cố gắng duy trì khoảng cách với Nhậm Hiểu Niên, nhưng cố tình hai người ở cùng một phòng khách sạn, ban ngày anh thông qua máy tính xử lý công tác, cô bé chuyên tâm sử dụng cái Ipad kia, sẽ không chủ động ầm ỹ anh, nhưng cho dù không nói chuyện nhiều với nhau, anh lại vẫn để ý nhất cử nhất động của cô bé.
Có khi, khi anh phục hồi tinh thần, phát hiện anh bất giác nhìn cô bé chằm chằm.
Sau đó anh sẽ sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Hỏng rồi! Đầu của anh quả nhiên có vấn đề, đối mặt với một cô bé bảy tuổi, anh lại bị hấp dẫn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cô bé, bệnh này phải đến khoa nào đây?
Bác sĩ tâm lý? Thần kinh não khoa? Hay là nhi khoa?
Ngày hôm qua anh đưa cô bé đến nhà ăn khách sạn dùng cơm, còn chú ý đến những đứatrẻ con khác, nhất là những cô bé khoảng bảy tuổi, kỳ lạ là, anh vẫn chán ghét đám tiểu quỷ này,bọn chúng đa số ngây thơ lại hồn nhiên, có tranh cãi ầm ĩ khiến anh phiền chán, dường như, chỉ có đối mặt với Nhậm Hiểu Niên anh mới có cảm giác kỳ lạ.
không, phải nói, so với những cô bé cùng tuổi, Nhậm Hiểu Niên có vẻ rất khác.
cô bé có thể im lặng tao nhã ăn cơm, dùng khẩu khí người lớn nói chuyện phiếm cùng anh,cô bé không ồn ào huyên náo, không nhiều lời, cô bé ổn trọng khéo léo, cô bé, hoàn toàn không giống trẻ con......
Là vì cô bé trưởng thành quá sớm, mới hại anh thường xuyên quên cô là một con nhóc, mà coi cô bé như người lớn sao?
Ảo giác này, vấn đề là do cô bé, hay do anh?
Nếu đây là tình thương của cha, hoặc là yêu thích với vật cưng thì còn may, cố tình, chínhanh lại hơi cảm thấy mình đối với cô bé không phải loại tình cảm “Bình thường” này......
không phải bình thường, là không bình thường.
Mấy đêm nay, Nhậm Hiểu Niên thường chạy tới ngủ cùng anh, dường như chỉ có ở bên cạnh anh mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Tuy rằng anh rất muốn lý trí đuổi cô bé về giường, nhưng vừa thấy vẻ mặt tin tưởng khi ngủ của cô bé, tay anh lại hoàn toàn không nghe theo chỉ đạo mà ôm cô bé, để cô bé gối lên khuỷu tay anh an ổn đi vào giấc ngủ. Hơn nữa, càng không thể khống chế muốn khẽ vuốt tóc cô bé, mặt cô bé, môi cô bé...... Có khi, còn hôn trộm hàng lông mày, mũi cô bé......
A, chết tiệt không nghe theo sự điều khiển, anh không thể kiềm chế, anh không muốn thừa nhận mình không bình thường, nhưng thực hiển nhiên anh đã không bình thường rồi.
Nhất là giấc mơ tối hôm qua......
Trong giấc mơ của anh, cô biến thành một cô gái hơn hai mươi tuổi, đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai tay ôm lấy mình, mỉm cười nhìn anh.
Anh không kìm lòng được đi qua, hôn cô thật sâu, còn muốn ôm cô lên giường, đặt cô dưới thân anh, khi đang muốn cởi quần áo của cô, cô lại biến trở về khuôn mặt nhỏ nhắn bảy tuổi, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, hồn nhiên hỏi anh:“Dịch Hành Vân, chú đang làm gì vậy?”
Anh hốt hoảng tỉnh lại, trái tim suýt chút nữa vỡ nát, cứ mở to mất đến hừng đông không dám ngủ tiếp.
Ánh mắt lại lén dời về phía Nhậm Hiểu Niên bên cửa sổ, cô bé chuyên tâm nhìn máy tính,không gây rối, cũng rất an nhàn, không chút cảnh giác......
cô không biết gì cả, không biết dày vò của anh, càng không biết sự phiền chán hoảng sợcủa anh.
cô không biết, anh sắp biến thành sói hoang, muốn ăn sạch con thỏ nhỏ là cô!
Shit!
Cho tới bây giờ anh cũng không ngờ, một tiểu quỷ bảy tuổi sẽ khiến trật tự cuộc sống của anh đảo lộn.
Chẳng những có nhà không thể về, còn phải trốn ở khách sạn, hai mươi tư giờ đối mặt với cô.
Mệt mỏi quá, so với liên tục công tác một tháng còn mệt hơn. Mới ba ngày, anh đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
thật vất vả cho đến chạng vạng, Nhậm Hiểu Niên còn đắm chìm ở trong máy tính, hết sức chuyên tâm, anh cũng đã đến cực hạn.
Phiền lòng vò tóc, anh thở hắt ra, bỗng nhiên đứng lên, quyết định đi ra ngoài một chút.
“Chú muốn đi ra ngoài một chút.”
không được, anh không thể tiếp tục ở cùng cô, nếu không anh sẽ điên mất.
“Chú muốn đi đâu?” cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đương nhiên đi làm chuyện của chú.” Anh lạnh lùng đi về phía tủ quần áo.
cô ngẩn ngơ, không rõ vì sao anh trở nên hung dữ như vậy.
“Chú làm sao vậy?”
“Chú có sao đâu?” Anh nhíu mày hỏi lại.
“Chú...... Tâm trạng không tốt sao?” cô thử hỏi.
“không liên quan đến cháu.”
“À......” cô bị giọng điệu của anh của anh làm tổn thương, ngậm miệng lại.
Anh đưa lưng về phía cô, cởi quần áo ở nhà trên người, lộ ra thân trên gầy gò. cô không dám nhìn thẳng, lại không nhịn được mê luyến lén liếc qua.
Dáng người Dịch Hành Vân gầy nhưng rắn chắc, người cao chân dài, tỉ lệ tuấn tú tao nhã,cùng với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trại, tạo thành sức hấp dẫn nam tính thành thục.
Tim cô đập rộn ràng, ánh mắt lướt theo đường cong mê người từ vai cho đến cánh tay phải,khi thấy miệng vết thương thì bỗng ngẩn ra.
“Hôm nay chú còn chưa thay thuốc đúng không? Dịch Hành Vân, tôi giúp chú......”
“không cần, đã đỡ hơn nhiều rồi.” Anh cầm lấy áo sơmi mặc vào, buồn bực nói. So với nội thương, ngoại thương này không đáng nói.
“Phải bôi thuốc chứ, vết thương do súng dễ nhiễm trùng lắm......” cô lo lắng nói.
“Chú nói không cần.” Anh xoay người quát khẽ.
cô hoảng sợ, ngẩn ra nhìn anh.
“Tay chú không sao.” Anh nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô, cài cúc lại.
“Vậy uống thuốc giảm sốt Thần Võ làm rồi hẵng ra ngoài được không?” cô lo lắng, chủ động lấy ra một viên viên thuốc từ trong túi, lại rót một cốc nước ấm, đi về phía anh, “ThuốcThần Võ làm rất hiệu nghiệm, anh ta rất lợi hại, chẳng phải tôi cũng từng nói anh ta là thiên tài sao? Sở trường của anh ta là y học, khi chúng tôi ở cùng nhau, có bệnh đều dựa vào thuốc củaThần Võ......”
Thần Võ, Thần Võ, nghe cô không ngừng lải nhải cái tên này làm cho anh càng phiền, vì thế anh không kiên nhẫn vẫy tay, tức giận gầm lên:“Chú đã nói là không cần!”
“A!” Đúng lúc cô đi đến bên cạnh anh, bị cái vung này đánh trúng vào trán, cả người ngã sấp về phía sau, cái chén rơi xuống, mà tay cô ấn thẳng lên đống mảnh vỡ, mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào lòng bàn tay cô.
“Á......” cô đau đến nhíu chặt đôi mày.
Anh quá sợ hãi, vội vàng ngồi xuống nắm tay cô lên, vừa nhìn thấy sắc mặt đã đột biến.
Bàn tay trắng nõn bị mảnh vỡ đâm vào, máu chảy ròng ròng.
Anh nhìn xem mà lòng đau như bị dao cắt, vừa tức lại vừa đau mắng to:“Cháu xem, ai bảo cháu nhiều chuyện? Chú đã nói chú không cần uống thuốc rồi......”
“Tôi......” cô kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
Có lòng tốt suy nghĩ cho anh, thế nhưng anh lại nói cô nhiều chuyện......
Anh luống cuống tay chân gắp mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay cô, lại vội vàng bôi thuốc cho cô, quấn băng vải, cơn giận dữ vẫn không thể hạ xuống, miệng càng không ngừng trách mắng:“Về sau đừng xen vào chuyện của người lớn, tự chăm sóc mình là được, đừng có gây phiền toái cho chú.”
“thật xin lỗi, tôi chỉ hy vọng chú nhanh chóng hồi phục, lại khiến cho chú gặp phiền phức, đều là lỗi của tôi......” cô tủi thân khẽ nói, hốc mắt phiếm hồng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã muốn khóc, lòng anh căng thẳng, tức giận cũng bay mất,giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn:“Được rồi, là chú không đúng, tôi không nên nổi giận vớicháu.”
Anh vừa nói như vậy, nước mắt cô lại càng không khống chế được, rơi xuống thành hàng.
“Người ta quan tâm chú, chú lại thật hung dữ......”
“Biết biết, đừng khóc.” Những giọt nước mắt trong suốt chui vào lòng anh, nặng như đán ngàn cân.
“Chẳng biết vì sao hôm nay tâm trạng chú không tốt, lại tức giận với tôi, tôi đâu có trêu chọc chú......” cô nghẹn ngào lên án.
Có, cháu có, chính là do cháu mới khiến lòng tôi loạn như vậy......
Anh ai thán trong lòng, có khổ mà không nói nên lời, không thể nói ra.
“Được rồi, đừng khóc nữa......” Anh thấy cô khóc trong lòng cũng vô cùng vô cùng buồn bực, không biết phát tiết như thế nào.
“Tôi muốn khóc đấy, sao nào?” cô âm thầm tức giận.
Anh không biết, anh vừa mới hại cô đau tay cả lòng cũng đau, tên đáng ghét, không biết gì, không biết cô yêu anh, lại không thể nói ra.
Anh không biết, trái tim bảy tuổi vốn không thể chứa được tình cảm hai mươi sáu tuổi, không biết tràn đầy tình yêu bị nhốt trong thân xác bảy tuổi đau khổ bất đắc dĩ đến nhường nào.
Anh không biết, cô muốn hồi phục bộ dáng lúc trước, đứng ở trước mặt anh, lớn tiếng nói cho anh, cô yêu anh.
“Tôi muốn khóc...... không được sao? Cái đồ xấu xa này, quan tâm chú không được, chẳng lẽ khóc cũng không cho à? Chú bảo tôi đừng quản chú, vậy chú cũng đừng quản tôi......” cô trừng một đôi mắt đẫm lệ, muốn phát tiết toàn bộ oán khí ra ngoài.
“Đủ rồi, chú đã phiền lắm rồi, cháu lại còn khóc!” Anh gầm lên.
cô ngẩn người, ước chừng năm giây, mới gào lại:“Được, tôi đi, tôi không phiền chú.”
Gào xong, cô đi thẳng về phía cửa lớn.
Anh nóng vội giữ chặt cô.“Cháu muốn làm gì?”
“Buông tay, tôi đi ra ngoài chú sẽ không thấy phiền nữa.” cô ra sức đẩy anh ra.
“Cháu đừng náo loạn! trở về cho chú --” Anh vừa phiền vừa tức vừa đau lòng, một tay xoay người cô lại, nhưng sức lực quá lớn, liền đẩy cô ngã lên sô pha.
Mắt thấy cô sẽ bị ngã mặt mũi bầm dập, anh hít mạnh một hơi, lập tức dùng sức ôm cô vào trong lòng, khi cô ngã dùng chính cơ thể mình bảo vệ cô.
cô thở gấp cuộn mình trong lòng anh, không nhúc nhích.
“Sao vậy? Có bị đụng vào đâu không --” Anh không để ý khuỷu tay bả vai đau đớn, nâng nửa người trên, cúi người hỏi, nhưng yết hầu phút chốc thít chặt lại, rốt cuộc không thể ra tiếng.
Bởi vì cô đang dùng một đôi mắt mang theo oán trách mà lại nóng bỏng nhìn anh.
Trong chớp mắt, trái tim và lý trí của anh gần như bị hòa tan, đầu óc cũng không khống chế được, tất cả ý thức bị bóng tối tà ác bao trùm, anh không thể tự hỏi, chuyện duy nhất muốn làm chính là chậm rãi cúi đầu, chậm rãi tiến gần đến khuôn mặt cô......
cô nín thở tức, đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, vừa sợ vừa luống cuống nhìn môi của anh đến gần cô.
Ngay khi anh sắp chạm đến cô, cảnh trong mơ tối hôm qua hiện lên trong đầu anh. Anh bỗng
nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện chính mình đang làm động tác giống như trong mộng, cũng nghĩ chuyện dơ bẩn giống như vậy.
Đây là...... Sao lại thế này? Bây giờ anh đang làm gì cô bé vậy? Muốn làm cái gì thế hả?
Thoáng chốc, anh sợ tới mức toàn thân cứng đờ, lùi mạnh về phía sau, trừng mắt nhìn cô bé giống gặp quỷ.
“Trời ạ...... Tôi thấy tôi thật sự điên rồi...... Hoàn toàn điên rồi!” Anh hoảng sợ nói xong,sắc mặt trắng bệch xoay người lao ra khỏi phòng.
cô thất thần ngồi yên tại chỗ, nhẹ nhàng ấn môi mình, một lòng hoảng hốt.
Dịch Hành Vân vừa mới...... muốn hôn cô......
Ánh mắt cùng vẻ mặt của anh, tuyệt không giống coi cô như trẻ con bảy tuổi.
không giống chút nào......
Lý Minh Tông vội vàng tới khách sạn, khi nhìn thấy Dịch Hành Vân ở một quán bar dưới khách
sạn, đã phát hiện sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Nửa giờ trước anh nhận được điện thoại của Dịch Hành Vân, muốn anh lập tức tới đây.Anh không dám chậm trễ, cấp tốc đến chạy, tưởng đã xảy ra chuyện lớn, ai dè, mệnh lệnh nhận được lại là --
“Anh muốn tôi đưa Nhậm Hiểu Niên đi?” Anh hoảng hốt hỏi.
“Đúng, đưa con bé đi, càng xa càng tốt.” Dịch Hành Vân nốc một ngụm rượu, vẻ mặt hung ác.
Anh không thể giữ Nhậm Hiểu Niên ở bên người, tiếp tục thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Vì sao? cô bé chọc giận anh mất hứng sao?” Lý Minh Tông khó hiểu.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, đưa đi là được rồi, lập tức, lập tức.” Trong phẫn nộ còn mang theo hoảng sợ làm người ta khó hiểu.
“Nhưng...... Muốn tôi đưa cô bé đi đâu?” Lý Minh Tông lại hỏi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian